LTCG (10.10.2011)
Xin trân trọng gửi đến quý độc giả một truyện ngắn. Mà hình như tác giả không muốn chỉ là một truyện ngắn, mà còn là một lay động nhắn nhủ hãy cùng Mẹ Maria Bảo Vệ Sự Sống…
Từ mười năm nay chú Năm vẫn hành nghề xe ôm tại khu vực có cái tên không chính thức là “phố Tây Balô” nhưng lại thông dụng nhiều hơn cái tên chính thức dài dòng khô khan mà ít ai chịu xướng lên làm chi cho mất công. Khách hàng của chú gồm đủ hạng người nhưng chú vẫn khoái Tây hơn vì họ hổng có kỳ kèo trả giá, hổng lấy lại tiền thối, dù chú hổng có thói quen tính hai giá như các… cơ quan Nhà Nước.
Chiều tới giờ chú vẫn bình tâm ngồi trên xe chờ ở đầu con hẻm nhỏ này. Chú từ chối hổng chở bất kỳ ai đi đâu dù có mấy người kêu chú rồi. Hổng phải là chú chảnh gì đâu nhưng vì cô Năm đã bao chú nguyên buổi. Cô Năm đây hổng phải vợ chú, cũng hổng có họ hàng xa gần gì với chú. Tuổi cổ chỉ đáng cháu ngoại của chú. Mà chú cũng hổng biết tên thiệt của cô. Nhưng người ta phải xưng hô với nhau với một cái tên nào đó chứ ha, hổng lẽ cứ gọi nhau ông ơi, bà ơi, chú ơi, cô ơi, ấy ơi trông trổng vậy sao ?
Sau một vài lần chở cô đi đây đi đó, chú hỏi:
– Cô thứ mấy ?
– Dạ con thứ năm.
– Tui gọi cô là cô Năm được không ?
– Dạ được.
Rồi cô hỏi lại chú:
– Còn bác thứ mấy ?
– Tui cũng thứ năm.
– Con gọi bác là bác Năm được hôn ?
– Cũng được. Có điều ở cái phố này ai cũng kêu tui là “chú Năm” hết trơn á.
Cả hai cùng phá lên cười.
– Cô Năm đi xe của chú Năm vui quá hé !
Chiều hôm trước cô Năm dặn chú Năm:
– Chiều mai con có việc quan trọng nên sẽ bao chú nguyên buổi. Chú đừng có chở ai đi đâu nghen.
Vì thế chiều đến giờ chú cứ ngồi trên xe chờ. Làm ăn ở cái phố này không nên tò mò nhiều chuyện. Chú chẳng cần biết khách hàng làm việc gì và phải chờ bao lâu. Bảo chờ là cứ ngồi chờ. Mà người ta cũng biết điều, ngồi chờ càng lâu thì tiền boa, bây giờ bọn trẻ hay gọi là tiền tip, càng sộp. Chú chờ mãi mà hổng thấy cô ra, mãi đến 4g30 chiều mới thấy bóng cô xuất hiện.
– Bữa nay chú Năm chở con đến bệnh viện Từ Dũ nghen…
Vừa đi chú Năm vừa thầm nghĩ: “Đi gần mà cũng đòi bao xe nguyên buổi. Con nhỏ này chơi sang quá ta…” Dường như cô Năm cũng đoán được ý nghĩ của chú Năm…
– Con nói cái này thiệt lòng, hổng hiểu sao đi với chú Năm, con thấy ổn trong lòng dữ lắm. Một hồi tới Từ Dũ, chú Năm cứ vô phía trong bệnh viện kiếm chỗ nào dễ dòm thấy, ngồi đợi con chút nghen.
Chú Năm rất quen thuộc khu vực này. Chú đã nhiều lần đưa vợ đến đây sanh con, đưa mấy đứa con gái đến đây sanh cháu, nhiều lần khác chú đưa mấy khách hàng đến đây làm cái gì đó mà cái nghề của chú hổng nên tọc mạch nhiều chuyện. Chú tìm một góc, trải cái áo mưa ra ngồi xuống, lấy ổ bánh mì ra gặm vì chú đã bắt đầu thấy đói bụng rồi. Thỉnh thoảng chú ngước mắt nhìn bảng chữ điện tử:
5:50 – Nguyễn Thị H. – Bình Dương – 33 tuổi – Trai – 3,2 Kg
5:10 – Trần Thị M. – Mỹ Tho – 28 tuổi – Gái – 2,6 Kg
5:14 – Lê Thị X. – TP. HCM – Trai – 3.0 Kg
Đó là những người sanh con bình thường. Tim chú lại nhói lên trước những hàng chữ chạy ồ ạt, dồn dập, liên tục…
5:10 – Nguyễn Thị T. – TP. HCM – 17 tuổi
5:10 – Lê Thị M. – An Giang – 18 tuổi
5:11 – Phạm Thị C. Vĩnh Long – 16 tuổi.